Tiểu thuyết tình yêu của tôi
Anh tự hỏi có bao giờ biển lặng Sóng không còn và bờ cát nằm yên? Ngày xưa, khi là sóng Anh ước mình vươn cao Xa mặt biển lao xao Để được gần trăng vào mọi lúc. Ngày xưa, khi chợt thức Thấy mình là vì sao Lại có những ước ao Bởi vì sao em xa quá! Ngày xưa, trong niềm lạ Ta lại nghĩ xa xôi Bỏ lại ánh sao trời Đắm lòng nơi sông ấy. Sông đẩy về biển lớn Sóng chẳng hiểu nguồn cơn Và lại vỗ nỗi cô đơn Bởi sông xanh đùa giỡn. |
Ngày xưa, khi tôi còn là con sóng vô tư chạy đùa trên mặt biển, tôi chẳng biết trăng sao và cũng không để tâm đến những dòng sông vẫn ngày ngày ùa ra biển lớn. Để rồi đến một đêm bất chợt sáng long lanh, những ngọn sóng giờ không chỉ ì oằm mà còn ánh lên những điều kỳ diệu. Và từ đó "sóng cuộn mình tiến đến những vì sao" bởi trong lòng sóng đã chợt yêu trăng sáng. Tôi chia tay với mặt biển xanh xao, để làm sao, làm mây bởi bên tôi lúc nào cũng có Nguyệt.
Rồi thời gian cùng cái duyên cách biệt, xa nhau dần và vĩnh viễn mất nhau. Tôi chia tay trong chuỗi ngày chỉ có màu nhung nhớ, biến mình thành vì sao lẻ đêm đen.
Nhiều thời gian cũng chuyển lạ thành quen, tôi thấy em trong ngàn sương lấp lánh, và bất chợt một lần anh nói: "có ngôi sao nào xa cách quá đâu em", cùng đôi bàn tay, ngón chen ngón đan xen, và từ đây Chị Hằng thay trăng cũ.
Rồi thời gian không còn được như xưa, anh với em ngược hai mùa mưa nắng, và khoảng cách bỗng làm nên trống vắng, ánh sao trời rơi rớt nơi nao.
Bởi lòng anh bỗng chẳng được thanh cao, làm ánh sao sà vào dòng sông biếc, chỉ biết thương biết đâu rồi hối tiếc, dòng sông xanh nào ngờ nghệch ngây thơ. Ta làm sao cho học chữ ngờ, dòng sông ấy còn tựa những bờ vai khác.
Rồi chơ vơ trong chuỗi ngày đi lạc, sông phũ phàng đưa ta lại biển xa. Lại một mình và với một mình ta, là con sóng đi tìm bờ xa khác.
Rồi thời gian cùng cái duyên cách biệt, xa nhau dần và vĩnh viễn mất nhau. Tôi chia tay trong chuỗi ngày chỉ có màu nhung nhớ, biến mình thành vì sao lẻ đêm đen.
Nhiều thời gian cũng chuyển lạ thành quen, tôi thấy em trong ngàn sương lấp lánh, và bất chợt một lần anh nói: "có ngôi sao nào xa cách quá đâu em", cùng đôi bàn tay, ngón chen ngón đan xen, và từ đây Chị Hằng thay trăng cũ.
Rồi thời gian không còn được như xưa, anh với em ngược hai mùa mưa nắng, và khoảng cách bỗng làm nên trống vắng, ánh sao trời rơi rớt nơi nao.
Bởi lòng anh bỗng chẳng được thanh cao, làm ánh sao sà vào dòng sông biếc, chỉ biết thương biết đâu rồi hối tiếc, dòng sông xanh nào ngờ nghệch ngây thơ. Ta làm sao cho học chữ ngờ, dòng sông ấy còn tựa những bờ vai khác.
Rồi chơ vơ trong chuỗi ngày đi lạc, sông phũ phàng đưa ta lại biển xa. Lại một mình và với một mình ta, là con sóng đi tìm bờ xa khác.
Chủ đề:
Nhật ký của tôi,
Thơ của tôi,
Mối tình đầu,
Mối tình hai,