Đang tải dữ liệu...

Nhắn Bê

Ngày 13 tháng 7 năm 2008 0 bình luận Trương Chương Dương


Chắc là có những khi tĩnh lặng
Bạn một mình ngồi ngẫm cuộc đời mình
Thấy nó chìm giữa mọi thứ xung quanh
Giữa biển rộng giữa không gian sâu thẳm
Nghĩ cuộc đời là chuỗi dài rắc rối
Và chỉ dừng ở có thế mà thôi.

Nhưng bạn ơi nghĩ làm chi cho mệt
Bởi ngày mai chưa chắc giống hôm nay
Bởi ngày mai do bàn tay ta dựng
Bởi ngày mai là chính bạn tạo nên.

Bởi vinh quang đâu dễ dàng mà có
Hãy cố lên mọi thứ sẽ đến tay
Hãy cố lên chăm chỉ từng ngày
Bạn sẽ thấy ước mơ thành sự thực.

Bởi tình yêu cũng chỉ là đôi cánh
Bạn có thể đi mà chẳng cần bay
Vẫn tiến lên mà không cần do dự
Bằng đôi chân đi đến đỉnh vinh quang.

Dẫu gió thu làm lá vàng run rẩy
Hãy vững tin bởi sẽ có mùa xuân
Dẫu chân trời có nằm ngoài tầm mắt
Hãy vững tin bởi trái đất tròn.


Tôi đọc được trong cuốn sổ lưu bút của Bê một bài thơ với nội dung rất buồn, tôi không nhớ chính xác những vần thơ ấy nhưng nội dung cả bài thơ là lời than vãn vì trời đất không công bằng khi không dành cho Bê những ưu ái như mọi người khác. Dẫu cho những lời than ấy có nguyên do của nó và ứng với hoàn cảnh của Bê thì cũng không có gì là sai cả nhưng cả bài thơ chỉ ánh lên những tuyệt vọng và không tin tưởng vào tương lai. Chính vì thế tôi đã làm bài thơ này như một lời an ủi, một chút động viên dành cho Bê.
Chủ đề: Nhật ký của tôi, Thơ của tôi,
Đang tải dữ liệu...