Đang tải dữ liệu...

Bốn năm với mùa trăng (*)

Ngày 16 tháng 7 năm 2008 0 bình luận Trương Chương Dương

Chỉ mới đó mà bốn năm rồi em nhỉ?
Thời gian trôi sao nhanh thật là nhanh.
Vừa mói thôi hai năm trời xa cách
Mình một phương mà trăng mọc một đường.

Và cứ thế! Mùa hè đến rồi đi
Còn chúng ta mãi vẫn phải chia li
Người một ngả, một thời gian cách biệt.
Trái đất ơi! Ngươi rộng lớn làm chi!

Hỡi ve ơi! Kêu răng mà thương rứa!
Nhưng bạn ta đâu có hiểu lòng ngươi
Dẫu tiếng ve vang rộng cả khung trời
Phương xa đó mấy người nghe thấy được.

Ve ngươi kêu vì ngươi không có ruột
Giá như ta cũng được giống ngươi
Không trái tim, không nguồn khơi cảm xúc
Khỏi phải buồn, không phải nhớ mông lung.


12-5-2001
Dẫu rằng tôi và Nguyệt đã chia tay nhau khá lâu nhưng tôi vẫn không khỏi chạnh lòng mỗi lần trăng lại sáng. Không phải chỉ vì cô ấy cũng là trăng mà tại tôi tưởng đâu cũng có chị Hằng. Cứ mỗi độ trăng lên là lòng tôi thêm xao xuyến, bởi kỷ niệm với người vẫn quyện lấy tâm can. Trong tình yêu tôi là kẻ lang thang, vì rời bỏ trăng vàng khi lòng chưa hết nhớ. Ngày xưa ấy chỉ mình tôi cứ ngỡ, xa em rồi anh hết nhớ hết thương. Nhưng tình yêu trên muôn vạn nẻo đường, đều phủ ánh trăng với màn sương lạnh buốt. Trái tim anh không phải tảng băng trong suốt, mà chỉ buốt lòng mỗi lúc nhớ em yêu. Nhớ ngày xưa anh đâu nói thương nhiều, anh chỉ bảo có những điều không thể nói. Có lần đùa, em bảo anh lừa dối, bởi chưa bao giờ anh nói "yêu em". Để rồi sau cũng lại chính là em, phải giúp anh trả lời dùm em hỏi, vì trong anh với vốn từ ít ỏi, không thể nào nói hộ được con tim. Rồi ngày nay, khi trăng đã lặn chìm, khi em đó chỉ còn tìm theo quá khứ, mà tâm anh vẫn như in từng chữ: "Anh yêu em, yêu tự đáy lòng".

Nhớ và viết thêm vào đêm 15-7-2008

Chủ đề: Nhật ký của tôi, Thơ của tôi, Mối tình đầu, Kỷ niệm cấp III,
Đang tải dữ liệu...